Địa điểm:
Bắc Kinh, Đại lễ đường Nhân dân, 18:45-20:15, ngày 11 tháng 5 năm 1970
Những người tham gia:
Về phía Việt Nam có Lý Ban, Thứ trưởng Ngoại thương và Đại Sứ Ngô Thuyền.
Về phía Trung Quốc có Lâm Bưu, Chu Ân Lai, Khang Sinh và Hoàng Vĩnh Thắng (Tổng tham mưu trưởng quân giải phóng Trung Quốc)
Hoàn cảnh:
5/5/1970, Hoàng thân Norodom Sihanouk, Quốc trưởng Campuchia bị lật đổ thành lập chính phủ lưu vong tại Bắc Kinh. Trung Quốc vừa phóng thành công vệ tinh nhân tạo Đông Phương Hồng năm 1970. Trung quốc thử thành công bom nguyên tử năm 1964 và bom khinh khí năm 1967. Khoảng vài tuần trước cuộc nói chuyện, 4 sinh viên Mỹ biểu tình phản chiến bị bắn chết tại đại học Kent tiểu bang Ohio, Mỹ.
Mao Trạch Đông: Lần cuối tôi gặp anh là khi nào?
Lê Duẩn: Năm 1964. Chúng tôi thấy Chủ tịch Mao rất khỏe mạnh, và tất cả chúng tôi đều cảm thấy phấn khởi. Lần này Chủ tịch Mao dành thời gian gặp chúng tôi, chúng tôi rất vui. Hiện tại, tình hình ở Việt Nam và Đông Dương khá phức tạp, và có một số khó khăn.
Mao Trạch Đông: Mỗi quốc gia đều đối mặt với một số khó khăn. Liên Xô có khó khăn của họ, và Hoa Kỳ cũng có khó khăn của họ.
Lê Duẩn: Chúng tôi rất cần nhận được chỉ thị của Chủ tịch Mao. Nếu Ban Chấp hành Trung ương và Bộ Chính trị của chúng tôi biết rằng Chủ tịch Mao đã đưa ra chỉ thị về cách chúng tôi nên làm việc, họ chắc chắn sẽ rất vui.
Mao Trạch Đông: Các anh đã làm rất tốt, và càng ngày càng làm tốt hơn.
Lê Duẩn: Chúng tôi đã cố gắng hết sức để làm tốt công việc. Chúng tôi có thể làm tốt vì chúng tôi đã tuân theo ba chỉ thị mà Chủ tịch Mao đã đưa ra trước đây: thứ nhất, không sợ hãi, chúng ta không nên sợ kẻ thù; thứ hai, chúng ta nên chia nhỏ kẻ thù từng phần một; thứ ba, chúng ta nên tiến hành một cuộc chiến lâu dài.
Mao Trạch Đông: Đúng vậy, một cuộc chiến lâu dài. Các anh nên chuẩn bị để tiến hành một cuộc chiến lâu dài, nhưng nếu chiến tranh được rút ngắn, chẳng phải tốt hơn sao?
Ai sợ ai? Có phải các anh, người Việt Nam, người Campuchia, và người dân ở Đông Nam Á, sợ đế quốc Mỹ? Hay là đế quốc Mỹ sợ các anh? Đây là một câu hỏi đáng để cân nhắc và nghiên cứu. Một cường quốc lớn lại sợ một quốc gia nhỏ - khi cỏ nghiêng theo gió, cường quốc sẽ hoảng loạn. Đúng là trong sự kiện Vịnh Bắc Bộ năm 1964, các anh đã đánh đế quốc Mỹ, nhưng các anh không có ý định giao chiến với Hải quân Mỹ. Thực tế, các anh không thực sự đánh trúng tàu hải quân Mỹ, nhưng họ tự trở nên lo lắng, nói rằng các tàu phóng lôi của Việt Nam đã đến và bắt đầu nổ súng trước. Cuối cùng, ngay cả người Mỹ cũng không biết liệu có một cuộc tấn công bằng tàu phóng lôi của Việt Nam thực sự hay không. Các nhà báo ở nhiều nơi tại Hoa Kỳ cũng tin rằng không hề có cuộc tấn công như vậy, và đó chỉ là một báo động giả. Vì chiến tranh đã bắt đầu, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu. Các nhà sản xuất và buôn bán vũ khí đang hưởng lợi từ chiến tranh.
Các tổng thống Mỹ đã ngủ ít hơn mỗi đêm kể từ đó. Nixon nói rằng ông ta dành phần lớn năng lượng của mình để đối phó với Việt Nam.
Bây giờ có một người khác, Hoàng thân Sihanouk. Ông ta cũng không phải là người dễ đối phó. Khi anh làm phật lòng ông ta, ông ta sẽ công khai chỉ trích anh.
Một số đại sứ quán của chúng tôi, theo ý kiến của tôi, cần được chỉnh đốn. Chủ nghĩa sô-vanh nước lớn tồn tại trong một số đại sứ quán Trung Quốc. Họ chỉ thấy khuyết điểm của người khác, không chú ý đến lợi ích chung. Đại sứ Trung Quốc cuối cùng ở Việt Nam là ai nhỉ?
Chu Ân Lai: Chu Kỳ Văn (Đại sứ Trung Quốc tại Hà Nội từ 1962-1968, sau bị thanh trừng vì "là Quốc dân Đảng".
Mao Trạch Đông: Chu Kỳ Văn có quan hệ rất tệ với các anh. Thực tế, Chu Kỳ Văn là thành viên của Quốc Dân Đảng, và ông ta đã lên kế hoạch trốn ra nước ngoài. Chúng tôi không biết rằng ông ta là thành viên Quốc Dân Đảng. Vì các anh đang đối phó với Quốc Dân Đảng, làm sao ông ta có thể không gây rắc rối cho các anh? Chúng tôi không biết điều đó vào thời điểm đó, nhưng chúng tôi không hài lòng khi thấy những điện tín mà ông ta gửi về.
Lê Duẩn: Người Việt Nam chúng tôi luôn ghi nhớ tấm lòng lớn lao của Chủ tịch Mao. Trong chín năm kháng chiến chống Pháp, nếu không có sự hỗ trợ từ Đảng Cộng sản Trung Quốc và Chủ tịch Mao, chúng tôi không thể nào giành được thắng lợi. Tại sao chúng tôi có thể kiên trì chiến đấu một cuộc chiến lâu dài, đặc biệt là chiến đấu lâu dài ở miền Nam? Tại sao chúng tôi dám chiến đấu một cuộc chiến lâu dài? Điều này chủ yếu là vì chúng tôi đã dựa vào các tác phẩm của Chủ tịch Mao.
Mao Trạch Đông: Điều này không hẳn đúng.
Lê Duẩn: Tất nhiên là đúng. Chúng tôi cũng cần áp dụng những lời dạy của Chủ tịch Mao vào tình hình thực tế của Việt Nam.
Mao Trạch Đông: Các anh đã có những sáng tạo riêng. Làm sao có thể nói rằng các anh không có sáng tạo và kinh nghiệm riêng? Ngô Đình Diệm đã giết 160.000 người của các anh. Điều này đã được báo cáo cho tôi, và tôi không biết liệu con số đó có chính xác không, nhưng tôi biết rằng hơn 100.000 người đã bị giết.
Lê Duẩn: Đúng vậy, 160.000 người đã bị giết, và nhiều người khác bị bỏ tù.
Mao Trạch Đông: Tôi nghĩ điều này tốt. Các người có thể giết người của chúng ta, tại sao chúng ta không thể giết người của các người?
Lê Duẩn: Chính xác. Chỉ riêng trong năm 1969, chúng tôi đã giết và làm bị thương 610.000 kẻ thù, trong đó 230.000 là người Mỹ.
Mao Trạch Đông: Người Mỹ không có đủ nhân lực để phân bổ trên toàn thế giới, vì họ đã bị kéo giãn quá mức. Do đó, khi người của họ bị giết, trái tim họ tan nát. Cái chết của vài chục nghìn người là một vấn đề lớn đối với họ. Người Việt Nam, cả ở miền Bắc và miền Nam, theo ý kiến của tôi, việc một số người trong các anh bị giết là không thể tránh khỏi.
Lê Duẩn: Cách đánh hiện tại của chúng tôi gây ít thương vong. Nếu không, chúng tôi không thể kiên trì trong thời gian dài.
Mao Trạch Đông: Điều đó đúng. Có lẽ tình hình ở Lào khó khăn hơn. Có người dân tộc Lào nào sống ở Trung Quốc không?
Chu Ân Lai: Có một số người.
Mao Trạch Đông: Họ ở đâu?
Chu Ân Lai: Ở tỉnh Vân Nam, các khu vực giáp biên giới Lào.
Mao Trạch Đông: Có phải Tây Song Bản Nạp không?
Hoàng Vĩnh Thắng: Có một số người sống ở Tây Song Bản Nạp.
Chu Ân Lai: Người dân tộc Tráng của chúng ta rất giống họ.
Mao Trạch Đông: Khi chiến đấu ở Lào bước vào giai đoạn quyết định trong tương lai, chúng ta có thể tuyển mộ một số người Tráng ở Quảng Tây và một số người Thái ở Vân Nam. Người Tráng có khả năng chiến đấu rất tốt. Trong quá khứ, các lãnh chúa Bạch Sùng Hy và Lý Tông Nhân đã dựa vào người Tráng. Hiện nay người Tráng có bao nhiêu? Tám triệu?
Chu Ân Lai: Bây giờ còn nhiều hơn, hơn mười triệu.
Mao Trạch Đông: Đây là dân tộc của Vi Quốc Thanh, mà ông ấy không thừa nhận. Tôi từng hỏi ông ấy, ông thuộc dân tộc nào và liệu ông có thuộc một trong những dân tộc thiểu số không. Ông ấy nói rằng ông là người Hán. Chỉ sau này ông ấy mới thừa nhận rằng ông là người Tráng.
Chu Ân Lai: Những người lính của Thái Bình Thiên Quốc rất giỏi chiến đấu. Một số trong đó là người Tráng.
Mao Trạch Đông: Một số đội quân của Thái Bình Thiên Quốc đến từ Quảng Tây.
Lê Duẩn: Dân tộc Nùng ở Việt Nam cũng rất giỏi chiến đấu. Họ và người Tráng ở Quảng Tây thuộc cùng một dân tộc.
Mao Trạch Đông: Đông Nam Á là một tổ ong. Người dân ở Đông Nam Á đang thức tỉnh từng ngày. Một số người theo chủ nghĩa hòa bình nghĩ rằng gà trống thích đấu đá. Làm sao có nhiều gà trống như vậy? Bây giờ ngay cả gà mái cũng thích đấu đá.
Lê Duẩn: Không có lối thoát nếu không chiến đấu.
Mao Trạch Đông: Đúng vậy, không có lối thoát nếu không chiến đấu. Các ngươi [Mao nói một cách hùng biện về người Mỹ] buộc người khác phải chiến đấu và không để lại cho họ con đường nào khác. Các ngươi đang bắt nạt họ.
Lê Duẩn: Người dân ở Campuchia và Lào là những tín đồ Phật giáo, không thích chiến đấu. Bây giờ họ cũng đã trở nên thích chiến đấu.
Mao Trạch Đông: Điều này đúng. Không thể nói rằng họ không thích chiến đấu vì họ tin vào Phật giáo. Người Trung Quốc cũng là tín đồ Phật giáo, nhưng Cách mạng 1911 đã được theo sau bởi mười bảy năm chiến đấu. Sau đó, nó trở thành cuộc chiến giữa hai phe, trong số các nhà cách mạng, và do đó người dân đã được giáo dục. Sau đó, Chiến tranh Bắc Phạt bắt đầu, và rồi Hồng Quân xuất hiện. Sau đó, Nhật Bản xâm lược Trung Quốc. Sau khi Nhật đầu hàng, Tưởng Giới Thạch đã chiến đấu chống lại chúng tôi. Cuộc chiến kéo dài chưa đầy bốn năm, ông ta không thể tiếp tục và chạy trốn đến Đài Loan. Bây giờ ông ta tuyên bố tại Liên Hợp Quốc rằng ông ta đại diện cho toàn bộ Trung Quốc. Ông ta có quan hệ rất gần gũi với một số người trong chúng tôi. Tôi đã gặp Tưởng Giới Thạch khá nhiều lần. Khi Quốc Dân Đảng tổ chức phiên họp Ban Chấp hành Trung ương ở Quảng Châu, tôi đã gặp ông ta. Tôi là thành viên của Quốc Dân Đảng. Tôi là người có tư cách thành viên của hai đảng. Tôi là thành viên Ban Chấp hành Trung ương của Đảng Cộng sản và là thành viên dự khuyết của Ban Chấp hành Trung ương Quốc Dân Đảng. Trong giai đoạn đó, một số người trong chúng tôi đã gia nhập Quốc Dân Đảng. Thủ tướng của chúng tôi Chu Ân Lai là giám đốc Ban Chính trị của Học viện Quân sự Hoàng Phố của Tưởng Giới Thạch và là đại diện đảng phó của Quân đoàn 1 của Tưởng Giới Thạch. Tôi không cần nhắc đến Đồng chí Lâm Bưu. Ông ấy là học viên của Tưởng Giới Thạch. Ông ấy đã học ở Hoàng Phố trong chín tháng. Ở Trung Quốc, rất ít người thuộc thế hệ cũ không từng giao thiệp với Tưởng Giới Thạch.
Lâm Bưu: Tôi cũng là thành viên của cả hai đảng.
Mao Trạch Đông: Ngay cả các chi bộ đảng của Quốc Dân Đảng cũng đều được tổ chức với sự giúp đỡ của chúng tôi. Nếu không có sự giúp đỡ từ Đảng Cộng sản, Quốc Dân Đảng không thể tiến hành Bắc Phạt. Lúc đó, Quốc Dân Đảng không có tổ chức đảng, không có chi bộ đảng ở các khu vực dọc sông Hoàng Hà ở miền Bắc. Họ phụ thuộc vào Đảng Cộng sản để giúp đỡ. Ngoài ra, chúng tôi còn tiến hành các phong trào công nhân và phong trào nông dân. Quốc Dân Đảng đã lợi dụng điều này; điều đó có lợi cho Quốc Dân Đảng. Trong năm đầu tiên của Bắc Phạt, họ đã lợi dụng tổ chức của chúng tôi, và năm thứ hai họ tàn sát chúng tôi. Năm 1926 là Bắc Phạt, và năm 1927, họ tàn sát chúng tôi. Bây giờ hoàng thân Campuchia này vẫn đứng về phía chúng tôi; điều này cũng rất hiếm. Đã mười sáu năm, và nhìn ông ấy, dường như ông ấy vẫn không sợ Đảng Cộng sản.
Chu Ân Lai: Ngược lại, Hoàng thân Sihanouk giờ đây thường xuyên nhắc đến các chiến sĩ rừng rậm của đất nước, và không nhấn mạnh đến những người Cộng sản như Xiu Mu (ND-có thể là Sơn Ngọc Minh, nguyên chủ tịch ĐCS Campuchia, thân Việt Nam) .
Mao Trạch Đông: Các anh không định gặp ông ấy sao?
Chu Ân Lai: Đồng chí Lê Duẩn sẽ gặp ông ấy.
Lê Duẩn: Năm 1956, khi tôi đang làm việc ở miền Nam, tôi nghe nói về chuyến thăm Trung Quốc của Sihanouk, và tôi rất vui. Tôi lập tức rời miền Nam và đến Phnom Penh; chúng tôi cũng đã triệu tập Xứ Ủy Nam Kỳ tại đó. Lúc đó, tôi đã hỏi Sihanouk liệu ông ấy có cho phép một số chiến sĩ kháng chiến của chúng tôi đến Phnom Penh không. Ông ấy đã thông cảm với chúng tôi vào thời điểm đó.
Mao Trạch Đông: Bây giờ ông ấy không thể rời bỏ các anh. Nếu ông ấy rời bỏ các anh và Khmer Đỏ, ông ấy có thể làm gì?
Lê Duẩn: Theo quan sát của tôi, kể từ chiến thắng của cách mạng Trung Quốc, ông ấy đã suy nghĩ rằng một ngày nào đó Đông Nam Á chắc chắn sẽ hoàn toàn thuộc về Đảng Cộng sản.
Mao Trạch Đông: Đúng vậy.
Chu Ân Lai: Ông ấy cũng nói khi trò chuyện với các phóng viên, sẽ tốt hơn nếu tôi có thể trở thành màu hồng ngay bây giờ!
Khương Thắng: Ông ấy nói rằng Chủ tịch Mao bảo ông ấy đọc sách về chủ nghĩa Marx.
Mao Trạch Đông: Nhiều năm trước, tôi đã nói với ông ấy, “Tại sao anh phải làm vua? Tôi bảo ông ấy đọc hai cuốn sách về chủ nghĩa Marx: một là Tuyên ngôn Cộng sản, hai là Chủ nghĩa xã hội từ Không tưởng đến Khoa học. Ông ấy nói, tôi không thể, tôi già rồi; đây là việc của con trai tôi.
Thế giới là một nơi rất kỳ lạ. 190 năm trước, khi người Mỹ chống lại người Anh, dân số Mỹ chỉ có ba triệu người, trong khi dân số Anh có lẽ là 20 triệu hoặc hơn; có các thuộc địa Anh trên khắp thế giới. Thực tế, phần lớn người Mỹ, phần chính của nước Mỹ là người Anh. Là người Anh, họ muốn chống lại người Anh, chẳng phải điều đó kỳ lạ sao?
Lê Duẩn: Gần đây Nixon tuyên bố rằng Hoa Kỳ chưa bao giờ bị đánh bại trong 190 năm qua. Ý ông ta là lần này họ sẽ không chịu bị Việt Nam đánh bại.
Mao Trạch Đông: Chưa bao giờ bị đánh bại?
Lê Duẩn: Thực tế, họ đã bị đánh bại nhiều lần. Ở Trung Quốc, ở Triều Tiên, và trong cuộc chiến chống Pháp ở Đông Dương. Người Mỹ đã chi trả 80 phần trăm chi phí quân sự của Pháp. Vậy mà họ vẫn bị đánh bại.
Mao Trạch Đông: Điều đó đúng. Anh vừa nhắc rằng trước tiên không nên sợ đế quốc. Rốt cuộc, ai thực sự sợ ai? Các quốc gia nhỏ. Có một vấn đề như vậy đối với các quốc gia nhỏ. Họ sẽ dần dần thử. Sau khi thử vài năm, họ sẽ hiểu.
Trong thời nhà Đường của Trung Quốc, có một tác giả, Lưu Tông Nguyên, đã viết một câu chuyện ngụ ngôn có tên “Con lừa Quý Châu đã cạn kiệt mưu mẹo.” Chúng tôi có thể dịch và đọc cho anh nghe. Luôn là kẻ lớn sợ kẻ nhỏ, rồi kẻ nhỏ dần dần thử tình hình và nhận ra kẻ lớn chẳng đáng sợ chút nào. Ban đầu, Đảng của chúng tôi chỉ có 70 người, mọi người đều coi thường chúng tôi; chỉ sau nhiều thất bại, chúng tôi mới bắt đầu dần dần học được một vài điều. Các anh có lẽ ít nhiều rõ về điều này.
Về Cách mạng Văn hóa đang diễn ra hiện nay, có nhiều người không hiểu. Không chỉ các đồng chí hoặc bạn bè nước ngoài không hiểu; ngay cả trong chúng tôi cũng có nhiều người không hiểu.
Tôi sẽ cho một ví dụ: gần Bắc Kinh có Nhà máy Đầu máy 7 tháng 2. Nhà máy này có hơn 8.000 người; 40.000 người nếu tính cả gia đình. Nhưng nó chưa bao giờ được thanh lọc chính trị. Bây giờ khi chúng tôi bắt đầu thanh lọc, chúng tôi phát hiện có ba chi bộ của Quốc Dân Đảng; họ gọi là chi bộ khu vực. Ngoài ra, còn có ba chi bộ của Đoàn Thanh niên Tam Dân của Quốc Dân Đảng. Đó là những gì đang được thanh lọc lần này. Bắc Kinh có một nhà máy in lớn với vài nghìn công nhân gọi là Nhà máy In Tân Hoa: nó in tiền giấy, sách và truyền đơn. Trong thời kỳ quân phiệt Bắc Dương, nó phục vụ Viên Thế Khải, và sau Bắc Phạt, nó phục vụ Quốc Dân Đảng; khi Nhật xâm lược, nó phục vụ Nhật; sau khi Nhật đầu hàng, nó lại phục vụ Quốc Dân Đảng, và sau khi chúng tôi đánh bại Quốc Dân Đảng, nó phục vụ chúng tôi. Anh thấy đấy, những người phục vụ tất cả các chủ nhân khác nhau đó chưa được thanh lọc, và có cả một đám người hỗn tạp trong đó. Tất cả các nhà máy trên cả nước đều như vậy, ít nhiều. Hầu hết các làng quê trên cả nước cũng có người của họ: các phần tử địa chủ, nông dân giàu có, phần tử Quốc Dân Đảng. Hầu hết các giáo sư đại học, giáo viên trung học và giáo viên tiểu học đều được tiếp nhận từ phía Quốc Dân Đảng, và chưa bao giờ bị đấu tranh. Nói tôi nghe, làm sao chúng tôi có thể không thực hiện các chiến dịch thanh lọc này?
Chúng tôi có một nhóm người đã chỉ trích Đảng Cộng sản trên các tờ báo Quốc Dân Đảng; họ viết bài trên báo để tự thú, và đi theo Tưởng Giới Thạch. Họ là những người như Lưu Thiếu Kỳ, Bành Chân và Lư Định Nhất. Bành Chân phụ trách thành phố Bắc Kinh, cũng như một phần của Ban Bí thư Trung ương Đảng. Lư Định Nhất cũng là Quốc Dân Đảng. Ông ta đã tự thừa nhận chưa?
Chu Ân Lai: Có, ông ta đã tự viết lời thú nhận. Ngoài ra, còn có bằng chứng gián tiếp.
Mao Trạch Đông: Ông ta phụ trách Ban Tuyên truyền. Người đứng đầu Ban Tổ chức, An Tử Văn, cũng là Quốc Dân Đảng. Về Đặng Tiểu Bình, ông ta hơi khác họ; chưa phát hiện ông ta có những vấn đề này.
Vì vậy, tôi nói rằng chúng tôi chỉ có một nửa Bắc Kinh, nhiều nhất là vậy.
Cựu Tổng Tham mưu trưởng của chúng tôi, La Thụy Thanh, là một thành viên Đảng Cộng sản nhưng chưa bao giờ gia nhập Đảng Cộng sản.
Lâm Bưu: Một đảng viên giả.
Mao Trạch Đông: Ông ta chưa bao giờ gia nhập Đảng; ông ta là kẻ giả mạo. Trung Quốc có nhiều người, và có nhiều chuyện đang xảy ra; rất phức tạp, chúng tôi là thiểu số đang lúng túng. Dù là đấu tranh ngầm hay xung đột công khai, chúng tôi không thể đánh bại họ; nhưng nếu chúng tôi huy động quần chúng, họ không thể làm gì. Bạn bè nước ngoài không hiểu phần này; họ nói, Các anh đang làm gì vậy? Hôm nay là đánh倒 Chu Ân Lai, ngày mai là đánh倒 Diệp Kiếm Anh, ngày kia là đánh倒 Lý Tiên Niệm. Bây giờ họ đã hiểu, có một nhóm, một nhóm bí mật, gọi là Đoàn 16 tháng 5, đã lợi dụng cơ hội này để cố gắng nắm quyền. Vì vậy, chính chúng tôi cũng không hiểu một số điều: tại sao hôm nay là đánh倒 Chu Ân Lai, ngày mai là đánh倒 Lý Tiên Niệm, ngày kia là Diệp Kiếm Anh, Trần Nghị, Nhiếp Vinh Trăn, Chu Đức, Trần Vân – tại sao tất cả các đồng chí cũ này đều bị đánh倒. Chúng tôi chỉ biết sau này rằng phần lớn là do họ làm. Chúng tôi còn không hiểu, làm sao các anh có thể hiểu?
Lê Duẩn: Nói thật, chúng tôi không hiểu. Không đồng chí nào trong Bộ Chính trị của chúng tôi hiểu rõ; ngay cả Chủ tịch Hồ cũng nói rằng ông không hiểu.
Mao Trạch Đông: Bây giờ họ có thể bắt đầu hiểu dần dần.
Lê Duẩn: Đúng vậy.
Mao Trạch Đông: Một tờ rơi của Hồng Vệ Binh cũng đã được xuất bản, chỉ trích Đồng chí Kim Nhật Thành. Tôi chưa thấy tờ rơi đó, anh có thấy không?
Chu Ân Lai: Tôi đã thấy.
Mao Trạch Đông: Nó khiến ngay cả các đồng chí Triều Tiên cũng bắt đầu lo lắng. Một số người muốn chạy đến chỗ các anh và gia nhập quân đội. Ở mỗi tỉnh, mỗi huyện, người ta chia thành hai phe, tiến hành đấu tranh vũ trang chống lại nhau. Chúng tôi giải thích rằng nên đấu tranh bằng lời nói, không phải đấu tranh vũ trang, nhưng họ cứ phải đấu tranh vũ trang. Thôi thì cứ để là đấu tranh vũ trang nếu các anh muốn. Chỉ bây giờ chúng tôi mới biết rằng có những kẻ xấu đứng sau, giật dây. Lúc đó, chúng tôi nói, Đó là nội chiến toàn diện. Chỉ là nó không có trên báo chí, thế thôi. Nội chiến toàn diện về cơ bản là cuộc đấu tranh giữa Quốc Dân Đảng và Cộng sản; là sự tiếp nối của cuộc đấu tranh giữa hai đảng. Nó cũng làm tổn thương một số người tốt, nhưng vấn đề đã được làm rõ phần lớn. Các trường học không tổ chức lớp học trong bốn năm; tôi nói, Trái đất vẫn đang quay, đúng không.
Chu Ân Lai: Vệ tinh vẫn được phóng.
Mao Trạch Đông: Tuy nhiên, các giáo sư cũ phải được bảo vệ, ngay cả khi họ là Quốc Dân Đảng; miễn là vấn đề được làm rõ. Họ vẫn được nhận lương, và được phép giảng dạy và viết bài; đó gọi là Phê bình trước, Sử dụng sau. Nếu chúng tôi không dùng anh, chúng tôi không có ai cả. Vấn đề được làm rõ và các giáo sư bị phê bình cũng sẵn sàng thay đổi! Đối với người già – 70 tuổi trở lên – và người bệnh, đó là Phê bình trước, Chu cấp sau. Nếu anh không chăm sóc họ, họ không có lối thoát.
Trong Cách mạng Pháp, Napoleon cũng đã làm một số điều tốt, nhưng sau đó ông ta không còn tốt nữa; sau đó, ông ta trở thành đại diện của giai cấp tư sản lớn. Washington cũng đóng một vai trò trong lịch sử, vì vậy người Mỹ khoe khoang và nói rằng Mỹ là nước tiên phong trong việc làm cách mạng, Pháp đến sau, Nga đứng thứ ba, và chúng tôi ở phương Đông còn tụt hậu hơn. Theo thứ tự xuất hiện trong lịch sử, thì đúng là như vậy. Không thể phủ nhận đóng góp của Washington và những người khác. Napoleon cũng tạo ra tác động, biến một số quốc gia châu Âu thành các quốc gia-dân tộc lớn: Đức và Ý trước đây bị chia thành nhiều nước nhỏ.
Chu Ân Lai: Các công quốc lớn và công quốc nhỏ.
Mao Trạch Đông: Họ đã khoe khoang đủ rồi.
Lê Duẩn: Khi tôi trở về từ Bắc Triều Tiên, Chủ tịch Mao nói với tôi rằng ba nước Đông Nam Á và Đông Dương chắc chắn sẽ chiến thắng trước tiên. Sau khi tôi trở về nước, tôi đã báo cáo với Bác Hồ và các đồng chí trong Bộ Chính trị. Bây giờ sự thật ngày càng rõ ràng: Mỹ bắt Souphanouvong ở Lào, và người dân Lào đã nổi dậy phản đối; họ giết người của chúng tôi ở miền Nam Việt Nam, và người dân đã nổi dậy; bây giờ họ đã đuổi Sihanouk ra khỏi Campuchia, và người dân ở đó cũng đã nổi dậy.
Mao Trạch Đông: Chắc chắn là như vậy. Lúc đó, tôi cũng nói với anh rằng nếu người Mỹ không đến biên giới Trung Quốc, và nếu các anh không mời chúng tôi, chúng tôi sẽ không cử quân tham chiến.
Lê Duẩn: Đây cũng là điều chúng tôi nghĩ. Khi chúng tôi vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, chúng tôi hy vọng làm cho “hậu phương lớn” ổn định hơn. Khi người Việt Nam chúng tôi chiến đấu với người Mỹ, Trung Quốc là “hậu phương lớn” của chúng tôi. Do đó, chúng tôi từng đưa ra chỉ thị rằng ngay cả khi máy bay của chúng tôi bị tấn công, chúng cũng không nên hạ cánh tại các sân bay ở Trung Quốc.
Mao Trạch Đông: Các anh có thể hạ cánh tại sân bay của chúng tôi. Chúng tôi không sợ. Nếu không quân Mỹ đến tấn công “nơi trú ẩn” của không quân Việt Nam, cứ để họ đến.
Lê Duẩn: Mặc dù chúng tôi đã đưa ra chỉ thị như vậy, chúng tôi vẫn cần dựa vào sự hỗ trợ của các anh. Lúc đó, các anh đã cử vài sư đoàn đến Việt Nam, cũng tham gia chiến đấu với máy bay Mỹ.
Mao Trạch Đông: Đúng vậy. Người Mỹ sợ bị đánh, và họ không có can đảm. Các anh có thể đàm phán với người Mỹ. Tôi không nói rằng các anh không thể đàm phán, nhưng năng lượng chính của các anh nên tập trung vào chiến đấu. Ai đã phá hoại hai hội nghị Geneva? Cả các anh và chúng tôi đều trung thực tuân thủ [các nghị quyết của hội nghị]. Nhưng họ thì không. Tốt hơn là họ không tuân thủ.
Vì vậy, ngay cả Thủ tướng Kosygin của Liên Xô, khi phát biểu công khai, cũng phải nói rằng liên quan đến việc triệu tập một hội nghị quốc tế, phải tham khảo ý kiến của Việt Nam, Lào và Campuchia. Nhiều nhà lãnh đạo hiện tại của họ, tôi không quen, tôi không biết họ. Tôi biết Kosygin và đã nói chuyện với ông ta. Các tờ báo phương Tây thường xuyên đưa tin đồn về họ, nói rằng ban lãnh đạo của họ chia rẽ như thế nào. Tôi cũng không rõ về điều này. Người ta nói rằng dân chúng quan tâm đến Kosygin như một nhà lãnh đạo hơn.
Lê Duẩn: Chúng tôi cũng đã nghe nói vậy.
Mao Trạch Đông: Các anh cũng đã nghe? Theo ý kiến của tôi, Stalin sống lại. Xu hướng chính trên thế giới hiện nay là cách mạng, bao gồm cả thế giới. Có khả năng các cường quốc lớn có thể khởi động một cuộc chiến tranh thế giới. Nhưng, vì một vài quả bom nguyên tử, không ai dám khởi động chiến tranh. Điều này chủ yếu liên quan đến hai siêu cường. Hiện nay nhiều người nói rằng có ba cường quốc lớn. Trung Quốc không nên được tính vào. Việc Trung Quốc nghiên cứu chế tạo vũ khí hạt nhân là một kinh nghiệm gần đây. Chúng tôi đang ở giai đoạn nghiên cứu. Tại sao ai đó phải sợ chúng tôi? Trung Quốc đông dân và vì thế họ sợ Trung Quốc. Nhưng chúng tôi cũng có nỗi sợ riêng, chúng tôi cần nuôi ăn và cung cấp quần áo cho một dân số lớn như vậy. Do đó, chúng tôi đã bắt đầu nghiên cứu kiểm soát sinh đẻ để dân số giảm bớt một chút.
Hãy dừng nói chuyện bây giờ. Anh không định mời anh ấy ăn sao?
Chu Ân Lai: Tôi đã mời anh ấy rồi.
Lê Duẩn: Bây giờ tinh thần chống đế quốc rất mạnh mẽ trên toàn thế giới, và trong số các lực lượng chống đế quốc này, lực lượng mạnh nhất vẫn là Trung Quốc. Vì vậy, tất cả người dân trên thế giới hy vọng Chủ tịch Mao khỏe mạnh. Hôm nay chúng tôi thấy Chủ tịch Mao rất khỏe mạnh; chúng tôi rất vui. Tất cả những người dân bị áp bức trên thế giới đều rất vui.
Mao Trạch Đông: Cảm ơn. Tôi không còn khỏe nữa, tôi sẽ sớm gặp Chúa; thế giới là của con người, nó thuộc về các anh. Tôi đang bước theo dấu chân của Chủ tịch Hồ.
Lâm Bưu: Chủ tịch Mao vẫn rất khỏe mạnh.
Chu Ân Lai: Ngay cả Sihanouk cũng nói, sức khỏe của Chủ tịch Mao là hạnh phúc của tất cả người dân trên thế giới, bao gồm cả người dân Campuchia. Cảm giác đó thực sự là chân thành.
Lâm Bưu: Có thể Chủ tịch sẽ sống đến tám mươi hoặc chín mươi tuổi.
Lê Duẩn: Chúng tôi cũng đang bày tỏ cảm xúc chân thành của mình. Chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu, điều này là vì Chủ tịch đã nói rằng 700 triệu người Trung Quốc đang kiên định ủng hộ người dân Việt Nam. Hoa Kỳ sợ hãi. Điều này rất quan trọng.
Mao Trạch Đông: Tại sao họ phải sợ? Các ngươi (cách nói hùng biện của Mao về người Mỹ) đang xâm lược một nước khác, tại sao chúng ta không được phép ủng hộ nước đó? Các ngươi cử hàng trăm nghìn lực lượng hải, lục, không quân để bắt nạt người dân Việt Nam, ai cấm Trung Quốc trở thành hậu phương của người dân Việt Nam? Luật nào quy định điều này?
Lê Duẩn: Người Mỹ nói rằng họ có thể huy động 12 triệu quân, nhưng họ chỉ có thể cử nửa triệu quân đến Việt Nam. Họ sợ nếu vượt qua giới hạn này.
Chu Ân Lai: Trung Quốc có dân số lớn, điều này khiến họ sợ.
Mao Trạch Đông: Vì chúng tôi có dân số lớn, đôi khi chúng tôi không cần phải sợ. Xét cho cùng, chúng tôi không có quan hệ với các người (cách nói hùng biện của Mao chỉ Mỹ). Các người đã chiếm đảo Đài Loan của chúng tôi, nhưng tôi chưa bao giờ chiếm đảo Long Island của các người. Lại đi khoe khoang nữa.
Lê Duẩn: Một lần nữa, chúng tôi chân thành cảm ơn Chủ tịch Mao.